Mối Tình Đầu
Một hạ nắng tàn rơi phương đỏ
Áo trắng phai màu khuất trường xưa
Đôi đời đôi ngả ta ly biệt
Tình đầu trả lại một ngày mưa…
Ta trao nhau chi nụ hôn đầu?
Để rồi theo gió lạc về đâu?
Đôi tay ta nắm chi cho chặt?
Cũng trả lại đây hạt lệ sầu
Chừ đây một thu hoa tím bay
Vẫn con phố ấy hương hoa say
Cô đơn lẻ bóng riêng ta bước
Tự hỏi sao thu lá rơi đầy?
Tình đã đôi mùa hạ vương vai
Phượng tím u hoài thương nhớ ai
Hạ hỡi! Khi mô thôi còn nắng?
Để ta quên đi mái tóc dài…
(Huỳnh Minh Nhật)
Để Em Yêu Anh Như Tình Đầu
Chúng mình đã từng có một thời đam mê vụng dại
Nhưng tất cả rồi cũng chỉ thế thôi
Anh cũng biết và cả em cũng biết
Nhắc lại chi nhau những chuyện đã xa rồi…
Mọi con đường đều có dăm ngã rẽ
Bến tình yêu neo lại được mấy người…
Đến sân ga còn có lúc buồn không ngủ
Nữa là người… tuổi khi mới đôi mươi
Em không thể yêu anh bằng cái tình yêu mười tám
Anh cũng đâu yêu em như lúc mới vào đời
Khi ánh mắt nhìn tình còn trong trẻo
Nói lời yêu còn run rẩy làn môi…
Cuộc sống như guồng quay không dừng lại
Con chim non tha cọng cỏ bay đi
Mối tình đầu tiên chẳng để lại được gì
Ngọn nến tắt trong căn phòng không gió…
Không nói em yêu anh bằng tình yêu chớm nở
Cũng không nói em yêu anh như mê đắm dại khờ
Anh cũng biết và cả em cũng biết
Cuộc đời này đâu thể là thơ
Điều có thể và những điều không thể
Ngày xưa em đâu biết chuyện ba người
Cứ nghĩ tình thuỷ chung như cổ tích
Đâu biết tình đời như áng mây trôi
Điều có thể và những điều không thể
Ngày xưa anh đã quá lắm nhọc nhằn
Chưa một lần tìm quên trong men rượu
Anh có thấy rằng nỗi buồn thêm nhân
Rôi tất cả cũng chỉ là quá khứ
Đọc thơ em xin anh chớ chạnh lòng
Vì tất cả đã trở về hư ảo
Nhưng dại khờ trong tình cũ long đong
Em chỉ biết một điều rằng em yêu anh hơn tất thảy
Cũng như anh, anh cũng đã quên rồi
Chỉ còn có em ở trong tâm tưởng
Thì cớ gì mình xao lãng, anh ơi
Chúng mình đều đã có một thời đam mê vụng dại
Nhưng tất cả đều cũng chỉ thế thôi
Em cũng biết và cả anh cũng biết
Rằng bây giờ mình sẽ yêu nhau đến hết cuộc đời…
(Thụy Thảo)
Mối Tình Đầu
Tình ấy tình chi mà lạ lắm
Cũ rích vẫn còn thương nhớ thương
Để ta quay quắt mấy thu trường
Ô hay, cứ hoài vương vấn mãi
Xa cách bao ngày ta gặp lại
Tình vẫn còn đây, ai nhớ ai?
Vẫn mái tóc dài quá bờ vai
Vẫn một hình hài ta thương nhớ
Vẫn bóng hình xưa hoài trăn trở
Những duyên đã lỡ mất nợ tình
Ngậm ngùi đau nhói cố lặng thinh
Ơi hỡi tình ơi! Mối tình đầu…
(Huỳnh Minh Nhật)
Tình Đầu
Anh lại về với phố xá thân quen
tháng sáu đã mang em đi mất
chùm phượng vĩ cháy trong chiều tím ngắt
dãy bàn xưa ấm lại một chỗ ngồi
Anh về trong tiếc nhớ bồi hồi
khoanh tay ngắm mây về viễn xứ
kỷ niệm cũng rời xa chốn cũ
mấy năm rồi bằn bặt tin nhau
Anh về tìm lại mối tình đầu
chỉ nhặt được vài tiếng chim rơi vãi
hơi ấm bàn tay nuối tiếc thời trẻ dại
em giữ bên mình hay đã lãng quên?
Mắt có vương buồn, tóc có dài thêm?
tháng sáu mong manh như em ngày nọ
trời mùa hạ thênh thang nắng gió
áo mỏng qua chiều, ký ức phất phơ bay.
(Bùi Thanh Tuấn)
Một Giấc Mơ Say
Ta chợt nhớ một mùa yêu xa lắm!
Thuở ve kêu thấp thoáng nỗi đợi chờ
Phượng rực cháy những hồn thơ xanh thẳm
Ta yên bình chở mùa hạ vào mơ
Đâu ai biết phượng tàn theo sắc áo
Giọt lệ gầy rơi vỡ giấc thơ ngây
Đôi mươi đến tô hồng môi thiếu nữ
Đường ta đi nắng hóa những đọa đày
Mây hờ hững thả chiều hôn kỷ niệm
Em nhớ gì về những chuyến xe xưa?
Con nắng khóc vai trời thoi thóp lửa
Đã nhạt nhòa ký ức mấy lần mưa
Tình yêu hỡi! Chờ ai năm tháng cũ?
Thềm rêu xanh chếch choáng phủ sau hè
Em có phải chỉ là cơn gió nhẹ,
Để hạ về khắc khoải một loài ve?
Mùa vẫn rải kín hồn mây thoảng nhớ
Phố đông người sao thiếu bóng em qua?
Ta ngơ ngất ánh chiều phai nắng hạ
Viết thơ tình trộm gửi tháng ngày xa…
(Huỳnh Minh Nhật)
Mối Tình Hoa Phượng
Còn gì tôi ơi hạ đã chia xa
Giấu làm chi bao dư lệ nhạt nhòa
Những niềm riêng lâu rồi không dám nói
Viết vào thơ nức nở tháng ngày qua
Đừng khóc nữa, điều gì thao thức lạ
Áo ai bay vương nắng mắt môi mềm
Cơn gió nào ghé về song cửa lớp
Để mùa hè gọi mãi chẳng thành tên
Em hái hoa cất vào chốn êm đềm
Ta vào đời xa một thời vụng dại
Phút phân ly cõi lòng trôi hoang hoải
Bằng lăng rơi lịm tím dấu xa vời
Xa nhau rồi còn thương nhớ người ơi
Đứng cạnh nhau sao lòng buồn đến thế?
Tiếng ve kêu liệu một ngày có thể
Trả về đời một hạ của ngày xưa?
Hoa chiều nay xơ xác mảnh hương trôi
Người bước đi giấu lòng qua vội vã
Hoa khờ dại cháy mình chiều nắng hạ
Đợi thu về vàng những bước đời sau!
Ve vẫn kêu gợi nét bút thương sầu
Là bắt đầu mùa hoa trên xác máu!?
Ai hững hờ cánh phượng miền yêu dấu
Áo trắng ngần một thuở giấu hương trinh…