Những bài thơ tình làm “Nát tan cõi lòng”

TRÁI NGANG CUỘC TÌNH
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Đường tình sao quá mong manh
Trái ngang bao phủ…mình đành bơ vơ
Nhớ nhau đứng đợi từng giờ
Năm canh thao thức lòng ngơ ngẩn buồn.

Hai hàng nước mắt chợt tuôn
Khi nhìn chớp biển mưa nguồn hai nơi
Lòng canh cánh nhớ một thời
Ngày còn vui bước chung đôi dắt dìu.

 

Giờ đây đường vắng quạnh hiu
Mình anh lặng lẽ giữa chiều lang thang
Đắng cay chua chát bẽ bàng
Sao em đành bước sang ngang không về.

Dù cho đời lắm nhiêu khê
Nhưng bao kỷ niệm câu thề còn vương
Tình duyên còn mất vô thường
Sao lòng vẫn nhớ vẫn thương nhau hoài.

Thời gian nhanh tựa con thoi
Không duyên nên phải lạc loài thiên thu
Đông sang tuyết phủ mịt mù
Tình vương trái đắng…lời ru ngậm ngùi.

Biết bao giờ mới được vui
Đành thôi cam phận chôn vùi ngày xanh
Xót thương mộng vỡ tan tành
Yêu thương còn lại…long lanh giọt sầu.


HỒNG NHAN BẠC PHẬN
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Đường xưa anh chẳng thèm qua
Thì thương với nhớ đậm đà còn đâu?
Không duyên ôm mối tình sầu
Một đời khắc khoải đớn đau ngậm ngùi.

Giờ đâu còn những ngày vui
Bao nhiêu thương nhớ chôn vùi thời gian.
Trách anh sao quá phũ phàng
Làm em đành phải…chít tang cuộc tình.

Cuộc đời lắm nỗi điêu linh
Đời duyên không nợ nên tình nhạt phai.
Xa nhau nước mắt chảy dài
Bao đêm thao thức lòng lai láng buồn.

Em anh tình chẳng được suôn
Đành thôi thầm lặng đừng đùn đẩy nhau.
Đông sang tuyết trắng một màu
Buồng tim rét buốt…lòng đau đớn lòng.

Còn đâu sáng đợi chiều mong
Nợ duyên lận đận tình chòng chành đưa
Sá chi một mối duyên thừa
Nên tình nay cũng theo mưa cuối chiều.

Một đời nuôi dưỡng chắt chiu
Tưởng rắng suốt kiếp luôn dìu dắt nhau
Ngờ đâu tình đã phai màu
Phận hồng nhan bạc thương đau theo hoài.

EM CÒN NHỚ HAY ĐÃ QUÊN?
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Lệ trào chảy ngược vào tim
Nhớ nhau lần bước đi tìm người thương
Dù cho cay đắng đoạn trường
Anh nguyền không để hai phương trời sầu.

Nhưng giờ em có biết đâu
Trong anh kỷ niệm thuở đầu còn nguyên
Tại bao ngang trái lụy phiền
Nên tình không trọn…nợ duyên hết rồi.

Bước từng bước giữa đơn côi
Năm canh thổn thức…lòng bồi hồi đau
Còn đây nước mắt không màu
Khóc tình duyên bạc…chia nhau rồi về.

Đông buồn rét buốt tái tê
Đường xưa kỷ niệm…bốn bề tuyết giăng
Tìm đâu ra bóng chị Hằng
Bởi mây đen phũ bóng Trăng chẳng còn.

Dù mình góc bể đầu non
Tình yêu ngày ấy…em còn nhớ không?
Hay đang hạnh phúc ấm nồng
Quên người năm cũ ngày trông đêm chờ.

Đau lòng trút cạn vào thơ
Tìm quên thương nhớ dại khờ ngày xưa
Thu đi Đông đã vào mùa
Tình duyên không nợ chát chua ngậm ngùi.

TÌNH NHƯ BỌT NƯỚC

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Chờ nhau năm tháng mỏi mòn
Yêu thương giờ cũng héo hon nhạt dần
Cuộc đời là cõi phù vân
Nên hồng nhan bạc mấy lần lạc duyên.

Nhớ khi hai đứa cùng nguyền
Nơi hàng cây gió ngã nghiêng bên đường
Tay em anh nắm nói thương
Nhưng giờ còn lại đoạn trường đớn đau.

Trần gian đen trắng hai màu
Yêu thương rồi cũng lạc nhau giữa đời
Ngoài đường tuyết phủ khắp nơi
Em thầm lặng bước giữa trời lạnh căm.

Đời em như kiếp con tằm
Trả vay…vay trả tháng năm ngậm ngùi
Biết bao giờ mới được vui
Thời gian rồi cũng…chôn vùi ngày xanh.

Nợ duyên nay đã không thành
Gánh tình dang dở lòng canh cánh buồn
Hai hàng nước mắt chợt tuôn
Bao nhiêu kỷ niệm quay cuồng trong em.

Hạt mưa vừa rớt trước thềm
Mang theo lá rụng càng thêm chạnh lòng
Còn gì đâu nữa mà mong
Tình như bọt nước…giữa dòng sông trôi.

TÌNH THỪA
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Thương thay một mối tình thừa
Phải chi chiều đó…đừng đưa nhau về
Bây giờ lòng chẳng tái tê
Đâu ôm sầu muộn không hề đau thương.

Anh gieo chi nỗi đoạn trường
Đắng cay chua chát sầu vương chữ tình
Hoàng hôn cứ ngỡ bình minh
Nên giờ đau khổ riêng mình em mang.

Khóc cho duyên số bẽ bàng
Trăm cay ngàn đắng lòng tan nát lòng
Còn đâu sáng đợi chiều mong
Tình như Thu chết lá chòng chành đưa.

Giờ đây tình lỡ hương thừa
Đời hồng nhan bạc sớm trưa ngậm ngùi
Em về nuốt lệ làm vui
Oằn lưng cõng nhớ chôn vùi niềm đau.

Thế gian đen trắng hai màu
Nên duyên không nợ mất nhau lẽ thường
Trả người hai tiếng yêu thương
Em thầm lặng bước rồi nhường anh qua.

Thời gian rồi cũng nhạt nhòa
Bao nhiêu kỷ niệm thiết tha phai mờ
Ngậm ngùi trút cạn vào thơ
Lòng đau quặn thắt lệ chờ chực tuôn.

BƯỚC TỪNG BƯỚC THẦM
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Quay về gặm nhấm đắng cay
Buồn len lén đọng những ngày không anh
Tình như gió thổi qua mành
Còn chăng cũng chỉ mong manh lệ sầu.

Lá vàng rơi rụng theo Ngâu
Trôi theo dòng nước qua cầu về sông
Gió đưa sóng đẩy bềnh bồng
Em ngồi mãi đợi…chờ trông héo mòn.

Cho dù lặn biển trèo non
Tình anh em vẫn luôn còn trong tim
Giờ đây biết ở đâu tìm?
Người Nam kẻ Bắc như chim giữa trời.

Đau lòng lắm bạn tình ơi
Sầu thương đau đớn nghẹn lời xót xa
Đành thôi quên thuở mặn mà
Rồi thầm bước giữa phong ba đoạn trường.

Cũng đừng lưu luyến vấn vương
Chia nhau mỗi đứa…một đường mà đi
Tình yêu nay chẳng còn gì
Quay lưng bước vội…còn chi mà chờ.

Em còn đây chỉ vần thơ
Chất chồng kỷ niệm…ngày khờ dại yêu
Xa nhau mới thấy thương nhiều
Hoàng hôn phũ xuống bước liêu xiêu buồn.

CHIỀU BUỒN

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Hoàng hôn hoang vắng tịch liêu
Đời luôn lận đận mang nhiều nỗi đau
Như Thu lá chết thay màu
Gió miên man thổi…thi nhau rụng rời.

Bao lần nước mắt tuôn rơi
Khóc cho thân phận nửa đời phấn hương
Trách anh sao nỡ chia đường
Quên dòng sông cũ chẳng vương vấn đò.

Còn gì đâu nữa đắn đo
Thôi đành quên những dặn dò ngày xưa
Bởi thương nhớ cũng đã thừa
Giờ đây khuya sớm…sáng trưa mặc tình.

Thói đời giàu trọng đói khinh
Nên duyên nợ của chúng mình đành xa
Bao nhiêu tha thiết mặn mà
Những ngày mình đã trải qua chẳng còn.

Xa rồi lòng mãi héo hon
Mình em bước giữa lối mòn không anh
Tình như gió thổi qua mành
Còn chăng cũng chỉ…long lanh giọt sầu.

Thu buồn lá chết theo Ngâu
Lời yêu không trọn giang đầu cuối sông
Anh như chiếc lá xuôi dòng
Trôi theo sông nước… mãi không nhớ bờ.