Những bài thơ hay về tình yêu tuổi học trò

BÀI THƠ: EM VỀ TÌM LẠI TUỔI THƠ

Tác giả: Hảo Trần

Em về tìm lại tuổi thơ
Cánh hồng phượng thắm hửng hờ buông rơi
Nhặt bao kỷ niệm anh ơi
Tìm trang lưu bút xa rồi còn đâu
Em về tìm lại tình đầu
Tuổi thơ áo trắng một màu tinh khôi
Anh cài mái tóc hoa rơi
Lời yêu chưa tỏ bồi hồi vấn vương
Tuổi hồng mơ mộng chiều buông
Bài thơ dang dở yêu thương dâng trào
Ngại ngùng chẳng dám nhìn nhau
Lòng anh đã hứa ngàn sau không rời
Chia tay mùa hạ chơi vơi
Cánh hồng trong gió phượng rơi thấm buồn
Sân trường rộn tiếng ve ngân
Nao nao trong dạ, bâng khuâng nỗi niềm
Em về tìm lại bình yên
Tuổi hồng đầy ắp mơ huyền xa xăm
Vô tư trong sáng trăng ngần
Trường xưa yêu dấu tháng năm học trò.

BÀI THƠ: PHƯỢNG HỒNG ƠI!

Tác giả: Phạm Hải Đăng

Thuở nào, hai đứa học chung
Em như cánh phượng ngập ngừng ngoài sân
Còn anh, chẳng dám lại gần
Chỉ nhìn len lén những lần em qua !
Chung trường nào có đâu xa ?
Lời thương muốn nói vậy mà lại thôi !
Chiều về, ngắm cánh phượng rơi
Em nào hay biết có người ngẩn ngơ ?
Phượng hồng ơi !, những ngày thơ
Trinh nguyên tà áo để khờ tim anh
Bao nhiêu lần, cứ loanh quanh
Đề cho cánh phượng xa cành bay đi !
Sân trường giờ có còn chi ?
Phong rêu tường cũ có gì trong nhau
Phượng hồng giờ đã về đâu ?
Góc sân ghế đá phai màu thời gian.

BÀI THƠ: CÁNH PHƯỢNG RƠI

Tác giả: Trương Thị Anh

Qua rồi áo trắng cặp nơ
Qua thời áo trắng mộng mơ học trò
Nhớ thời áo trắng buông lơi
Vui chơi đùa nghịch phượng rơi cài đầu
Nhớ xưa em mái tóc thề
Hết giờ học lớp em về thật mau
Cao su dép lốp quai xâu
Dép tụt quai xách đua nhau chân trần
Đường trơn em cư tần ngần
Đưa tay anh dắt qua cầu sông quê
Áo trắng vương mái tóc thề
Ra trường hết cấp em về làm dâu
Đại học anh mới khóa đầu
Anh xong đại học em đâu thể chờ
Chồng rồi, anh vẫn ngẩn ngơ
Thơ xưa lưu giữ bây giờ nhớ em.

BÀI THƠ: CÁI ĐUÔI

Tác giả: Phạm Hải Đăng

Người mô mà lạ rứa hè
Tui đi đằng trước kè kè theo đuôi
Nhìn ông tui thấy mắc cười
Nói chi thì nói: có người kỳ ghê !
Bên ni nói bên tê nghe !
Đường ông, ông bước, đừng về theo tôi
Cách xa ba mét được rồi
Đi gần mắc cỡ, tiếng đời mỉa mai !
Bên nớ đừng có dông dài
Bên ni bực bội nói hoài ghét thêm
Kêu bằng chị, đừng kêu em
Suốt đời tui cũng hổng thèm quen ông
Hơi đâu mà để trong lòng
Ông nớ ngồ ngộ lòng vòng khó coi
Tui nói, là nói hết lời !
Đừng theo tui nữa, cái đuôi ni lỳ.

BÀI THƠ: ÁO DÀI ƠI

Tác giả: Phạm Hải Đăng

Tụi mình, hai đứa chung trường
Ghét anh cái tội, “chặn đường” làm quen
Hú hồn khiếp vía mấy phen
Giả đò em khóc bắt đền vu vơ.
Áo trắng ơi !, dáng ngây thơ
Yêu chưa dám nói, mộng mơ thêm nhiều
Thế rồi : Anh ngỏ lời yêu
Má em ửng đỏ như chiều hoàng hôn.
Áo dài ơi !, bé cỏn con
Ngây thơ khờ nghịch nên còn ham chơi
Em còn: Bé lắm anh ơi !
Yêu đương chi khổ, trả lời vậy nha ?
Đường đời muôn nẻo bôn ba
Mai đây khôn lớn người ta thay lòng
Thà rằng : Cứ vậy cho xong !
Lỡ yêu rồi lại, mất công nhớ hoài.

BÀI THƠ: KỶ NIỆM XƯA

Tác giả: Phạm Hải Đăng

Thấm thoát mà bốn năm rồi !
Hàng cây ghế đá mình ngồi năm xưa
Phượng hồng đỏ nắng ban trưa
Tiếng ve gọi bạn say sưa nắng hè
Buổi đầu, anh nói em nghe
Má em ửng đỏ tay che miệng cười
Những lần cúp bắt trò chơi
Ngọt ngào đôi mắt trong tôi từng giờ !
Bờ môi chín mộng như mơ
Gió hôn hương tóc tình cờ ngang qua
Hè về, trải ngập mùa hoa
Màu hoa phượng thắm là đà bay bay
Một lần, tay chạm vào tay !
Tôi, em ngơ ngác, để say nắng hè
Vương đầy trên tóc lá me
Kể từ hôm đó khi về… ngẩn ngơ.

BÀI THƠ: NHỎ XƯA

Tác giả: Ngọc Hồ

Nhỏ ơi còn nhớ ngày xưa
Những chiều tan học mình đưa nhau về
Thuở ấy nhỏ để tóc thề
Qua cầu gió lộng tôi mê mẩn nhìn
Nhỏ cười đôi mắt thật xinh
Có chiếc răng khểnh làm mình ngẩn ngơ
Tôi trêu có phải răng khờ
Mà sao thấy nhỏ mặt đơ thế này!
Nhỏ nhìn ánh mắt “đạn bay”
Hỏi tôi chắc muốn hôm nay ăn đòn
Tôi nghe bất chợt cười giòn
Nhỏ mà đánh được…thì còn…lâu nha
Nói xong cười hả cười ha
Để nhỏ đứng đó chắc là “bực đây”
……
Thời gian thoáng tựa như mây
Mới cười vui đó, chợt nay, xa rồi
Bây giờ mỗi đứa mỗi nơi
Đường xưa lối cũ một thời tìm đâu
Nay về ngang lại chiếc cầu
Nghe trong nỗi nhớ vương sầu…nhỏ ơi.

BÀI THƠ: CUỐI ĐƯỜNG HỌC TRÒ

Tác giả: Sinh Hoàng

Tuổi học trò áo trắng tóc thề buông
Yêu ấp úng chỉ nhìn nhau len lén
Đã có gì đâu mà nhìn nhau e thẹn
Rồi bâng khuâng nhớ nhớ mỗi đêm về
Đường chiều về lóc cóc những vòng xe
Cứ mong con đường dài thêm dài mãi
Hái tặng ai bên đường chùm hoa dại
Để ngời lên trong ánh mắt chợt nhìn
Đã xa rồi những ngày tháng thần tiên
Em vào đại học tôi chỉ là người thợ
Mỏ lết cờ lê tay kìm tay búa
Nước thời gian phai nhạt nét thư sinh
Em vào đời bay cao cùng cánh chim
Xa năm tháng chắc quên rồi bạn cũ
Tôi vẫn đi về con đường buồn lá rũ̃
Màu hoa xưa héo úa đã từ lâu.