“Có Một Ngày” – đâu biết rằng tình vụn vỡ chia xa
Có một ngày em chẳng nhớ đến anh
Đôi mắt biếc không chòng chành khao khát
Lời âu yếm cũng chẳng còn dào dạt
Em xa rồi nghe mặn chát bờ môi.
Có một ngày ta không bước chung đôi
Con đường cũ cũng xa rồi hai ngả
Vòng tay ấm nay trở thành xa lạ
Áng mây chiều dường như đã ngừng trôi.
Có một ngày giọt nước mắt anh rơi
Mưa xối xả giăng ngập trời trắng lối
Khi em bước về phía ai rất vội
Lời yêu nào đang rộng lối đón em.
Có một ngày không mặc áo màu quen
Em đã khoác màu hồng sen sắc biếc
Từ khi đó duyên tình ta vĩnh biệt
Đứng lặng nhìn chứ anh biết làm sao
Có một ngày dõi mắt ngắm trời cao
Lòng tự hỏi có khi nào em nhớ
Ngày xưa ấy đâu biết mình dang dở
Đâu nghĩ rằng tình vụn vỡ chia xa.
“Tình Xưa” – Câu chào giã biệt còn chưa nói
Lặng lẽ xuân này chợt nhớ xuân
Về qua ngõ hẹn bóng ai dần
Thương mà chẳng dám đành im để
Thảng thốt khi người trở bước chân
Bất chợt dâng từng đợt sóng quen
Ngày thao thức đợi phố lên đèn
Bên hàng liễu rủ vòng tay ấm
Lỏng khóa môi hồng cửa hững then
Chẳng biết sao đành bỏ bến sông
Thuyền đi, mặc tuyết phủ tim hồng
Câu chào giã biệt còn chưa nói
Nặng trĩu bao mùa hiểu thấu không ?
“Thương Nhớ Tình Xa” – Người đi hoa cỏ…mùi hương nhạt dần
Ai về nơi đó xa xôi
Người ơi mang cả tình tôi đi cùng
Rồi đây xa cách muôn trùng
Hẹn ngày ta gặp bước chung một đường
Bến lòng sao cứ vấn vương
Người đi hoa cỏ…mùi hương nhạt dần
Với ai không quý không cần
Còn tôi người lại vạn lần trong tôi
Người ơi nơi đó xa xôi
Tình tôi có được đâm chồi lòng ai
Xa nhau ngày nhớ đêm mong
Cho lòng cô lẻ thắm dòng lệ rơi
Gió ơi mang giúp tình tôi
Về nơi xa đó đặc lên môi nàng
Để cho giấc ngủ nhẹ nhàng
Hôn lên môi má của nàng tôi yêu
Để cho mắt ngọc yêu kiều
Không còn ứa lệ… những chiều mưa rơi…
“Thương Mình” – thấy thương đời chẳng êm ả như ai
Bỗng bất chợt giữa dòng người xa lạ
Thấy thương đời chẳng êm ả như ai
Mãi hờn than những giọt lệ ngắn dài
Thật thèm lắm một bờ vai để dựa
Bao hụt hẫng làm tim sầu chất chứa
Ở nơi đâu một nửa ấy trong đời
Một nỗi buồn sao mãi chẳng thể vơi
Khiến tâm sự muôn lời đau chồng chất
Tình đâu thể bán mua và giành giật
Nên thôi đành đem cất lại trở trăn
Mặc kệ đi những vết xước in hằn
Tim hoài đọng nỗi băn khoăn số phận
Giọt nước mắt nhạt nhòa trên má phấn !
“Ai Rồi Cũng Sẽ Khác” – Đến bao giờ vết thương ấy chẳng còn đau?
Tìm nơi nào để thấy được bình yên
Khi chữ nợ duyên không còn ai ràng buộc
Người ấy cứ đi cứ đi phía trước
Bỏ lại sau lưng…mảng kí ức đượm buồn !
Xa lạ thật rồi lỡ mất một tiếng thương
Dường như còn nghe tiếng cười vang một thuở
Mưa chiều rớt rơi khóc cuộc tình dang dở
Lỡ một bước chân…nên kẻ ở…người về !
Trách bởi do ai mà lỗi mất câu thề
Cảnh cũ còn đây, người xưa không thấy
Vẫn ánh mắt, nụ cười, vẫn con người ngày ấy
Sao càng đưa tay…càng xa mãi phương trời..!
Đến bao giờ để ta lại mỉm cười?
Khi ngồi nơi đây và nhớ về chuyện cũ
Đến bao giờ để có bình yên thật sự?
Đến bao giờ…vết thương ấy chẳng còn đau ?
Có lẽ rằng…phải mất rất…rất lâu..!
“Cũng Lâu Rồi…” – Cũng lâu rồi quên câu nói Yêu Em
Cũng lâu rồi quên cảm giác yêu ai
Cái nắm tay trong chiều dài bóng ngã
Hay bởi tình đầu ra đi vội vã
Tiếng em ơi cũng đã lãng quên dần
Cũng lâu rồi..dạ chẳng chút bâng khuâng
Chẳng cuốn cuồng mỗi lần ai giận dỗi
Cũng không còn nhớ hai từ xin lỗi
Bởi dòng đường ngược lối những bước chân
Cũng lâu rồi..tại sợ hay chẳng cần
Cho bờ vai mỗi lần ai mệt mỏi
Trái tim yêu dẫu chẳng bao giờ nói
Sợ lỡ làng đau nhói lại nhiều thêm
Cũng lâu rồi.. như biển lặng sóng êm
Bởi chẳng mong kiếm tìm niềm vui mới
Muốn con tim để tình duyên đưa lối
Cũng lâu rồi quên câu nói Yêu Em.
“Ta Muốn Mình Quên” – Ta chỉ tiếc tình yêu mình không trọn
Ta trốn chạy lời tình luôn rượt đuổi
Những ngọt ngào dường như mới hôm qua.,
Ta sợ lắm lời trách than hờn tủi
Sợ từ ly, và sợ cả chia xa
Ta chuếnh choáng kỷ niệm làm thổn thức
Đêm tròn trăng xanh thẳm thật đầy sao
Tóc thơm lắm lời tình môi phưng phức
Ngẩn ngơ hồn ngây ngất nụ hôn trao
Ta nốc vội nuốt vào từng giọt đắng
Như uống từng lời nói phút chia tay
Em bình thản như trời đang định sẵn
Vì trong em em biết có ngày này
Ta chỉ tiếc tình yêu mình không trọn
Lần đầu tiên là lần cuối cuộc đời!
Em vẫn đó rạn vỡ này em chọn
Ta lặng nhìn nốc cạn nỗi chơi vơi
“Đêm Vắng” – Ta nhớ em giữa mênh mang thinh lặng
Đêm trở giấc nghe nỉ non dế khóc
Mộng tan rồi còn vọng khúc huyền âm
Nghe xa xôi như ngỡ bước âm thầm
Từ ký ức gọi bàn chân ngược lối
Đêm trằn trọc tiếng đời qua rất vội
Lối đông về hối hả bóng mùa trôi
Cơn gió mùa thấm lạnh nỗi đơn côi
Ngàn giọt sầu lên ngôi tràn đêm vắng
Ta nhớ em giữa mênh mang thinh lặng
Hứng giọt sương khắc khoải những canh dài
Nhớ cuộc tình thuở đẹp ánh ban mai
Đã nhuốm màu thu phai từ độ ấy
Như có sóng ở trong lòng trỗi dậy
Thoảng vào đêm ngây ngất nụ hôn xưa
Thương phận đau xa xót mối duyên thừa
Trách thu vội khi chưa tàn cánh phượng
Tạc vào đêm thẫn thờ một pho tượng
Ta dằn lòng cố gượng nuốt giọt cay
Sương thổn thức đẫm ướt trên vai gầy
Gọi nỗi nhớ trùng vây vào bóng tối
Gió khẽ lùa xác xơ làn tóc rối
Đêm mịt mùng lấp lối giấc mộng son
Một mình ta đứng lặng con đường mòn
Nghe sầu về héo hon trong nỗi nhớ.