BUỒN
Thơ: Phương Tâm
Quay mặt đi lau giọt lệ đang rơi
Rồi cố gắng em khẽ nhoẻn miệng cười
Nói dối quanh vì trong người hơi mệt
Chuyện đôi ta em không muốn ai biết
Dù như thế là tự giết con tim
Để nỗi đau nó ngày đêm kiếm tìm
Khiến đôi mắt đắm chìm trong cô quạnh
Vầng trăng tròn ai cắt chia hai mảnh
Để mùa xuân cơn gió lạnh tràn về
Hàng đêm buồn ngắm trăng vắt ngọn tre
Và ngày ngày nghe tiếng chim cuốc cuốc
Con đường xưa hai chúng ta chung bước
Bờ sông xanh từng thề ước bên nhau
Nhưng người đi như nước chảy qua cầu
Để lại đây con đường màu vàng lá!
GỬI NGƯỜI XƯA
Thơ: Cẩm Thúy
Vẫn đợi chờ mơ tới một tình yêu
Gió vờn mây đưa đẩy nhạt bao chiều
Nên cõi tạm em bồng phiêu dâu bể.
Nơi xa thẳm người ơi sao vội thế
Cuộc đời này đâu dễ tặng cho nhau
Cố nghe anh đừng để lệ úa nhàu
Ân tình cũ rồi sau anh sẽ thỏa.
Em là thế rực hồng khi nắng tỏa
Chẳng một lần gục ngã phủ buồn vương
Vẫn hiên ngang bước trọn quãng đường trường
Giờ đã có tình thương về chung ngõ.
Thì thôi nhé anh nơi nào hãy tỏ
Vạn câu lời như gió thoảng chiều xuân
Gửi về xa đồng cảm đến tỷ lần
Đành rã biệt tình thân từ đây nhé.
CUỐI CON ĐƯỜNG EM VẪN ĐỨNG ĐỢI ANH !
Thơ: Diệu Linh Hương
Dư âm của những ngày đầu gặp gõ
Dấu yêu xưa còn in hằn rất rõ
Nhưng anh xa rồi…anh bỏ mặc em !
Con đường xưa, khung cảnh cũ…thân quen
Giờ không anh…bỗng trở nên xa lạ
Góc quán đêm thiếu ly cà phê đá
Ly nâu buồn…ôm trọn cả trời thương !
Em ngồi đây…gặm nhấm nỗi cô đơn
Giọt nức nở, giọt tủi hờn…rơi rớt
Sao anh đến rồi lại đi bất chợt
Những vui buồn…em chia sớt cùng ai ?
Em sẽ chờ…sẽ đợi một sớm mai
Mặc Hè sang rồi Thu thay áo mới
Đông đi qua rồi mùa Xuân lại tới
Anh trở về…ta nối…nhịp cầu duyên.
Nếu một ngày…anh vô tình…lãng quên
Xin hãy đến…nơi mình từng in bóng
Dù hàng cây qua bao mùa lá rụng
Cuối con đường…em vẫn đứng…đợi anh!
NGÓNG..!
Thơ: Ngọc Hân
Người ta nhớ anh cả ngày dài quay quắt
Nghe tiếng đàn khuya lúc khoan lúc nhặt
Thương nhớ dâng trào quặn thắt cả trời yêu
Ghét anh rồi, hờn giận biết bao nhiêu
Hết sáng tới trưa lại chiều buồn lẻ bóng
Sao chẳng về đây trao thêm niềm hy vọng
Ghét anh nhiều lệ đắng đọng bờ môi
Nỗi nhớ đong đầy, nỗi nhớ chẳng nào nguôi
Nỗi nhớ ngu ngơ…thử lười đi…dùm với…
Đừng nhớ người ta cũng đừng chờ đừng đợi
Hãy cứ ghét hờn cho vợi những niềm đau
Anh có về hong lại những khát khao ?
Đợi ngóng quá lâu khiến người ta mệt đấy
Lỡ yêu thương ngủ quên không thức dậy
Hạnh phúc nhạt nhòa anh có thấy xót xa ?
Hãy mau về hong lại những thiết tha
Cùng sánh bước khi chiều tà nhạt nắng
Đừng để em với màn đêm thầm lặng
Đã hứa thế nào, sao chẳng thực hiện đi …!
LỜI CUỐI
Thơ: Cẩm Thúy
Vạn lần thương lại thấy rã rời
Thôi thì chia cắt đôi nơi
Không cùng chung bước chào người giả danh.
Những lời hứa cho thành dĩ vãng
Nhìn cuộc đời lơ đãng mà thôi
Giờ em đã hiểu thấu rồi
Tình anh xin thả buông trôi nhạt nhoà.
Em vẫn thế thơ ca dào dạt
Giữa dòng đời nhút nhát chờ mong
Người xa nếu đã thật lòng
Thuyền về chung bến cho xong cuộc tình.
MÃI MÃI LÀ BAO LÂU??
Thơ: Phương Tâm
Giờ hỏi rằng mãi mãi là bao lâu
Em ngây thơ nghĩ bạc cả mái đầu
Để giờ đây mình đâu còn chung lối
Nhiều lần em một mình trong đêm tối
Tự trách mình sao nông nổi dại khờ
Nên bây giờ hình với bóng bơ vơ
Để bấy nay viết vần thơ bỏ ngỏ
Có thật là những ngày bên nhau đó
Câu anh nói nó không từ tim anh
Nên coi anh như cả bầu trời xanh
Khi tỉnh mơ trái tim ngàn mảnh vỡ
Từng coi anh như những nhịp hơi thở
Nhưng từ giờ em sẽ phải quên thôi
Mối tình này cho năm tháng phai phôi
Thôi anh nhé mình chia đôi mãi mãi.
CHIẾC LÁ NGÀY XƯA
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Như nhắn gởi tình gần như tan vỡ
Lời hứa xưa…bây giờ mình hết nợ
Nay còn sầu vì dang dở chữ duyên.
Biết làm sao tan biến hết lụy phiền
Khi chút nhớ niềm riêng đời lấy mất
Em đớn đau ôm giấc mơ không thật
Rồi giận hờn nhưng rất nhớ về nhau.
Tình hết rồi anh có thấu thương đau
Hay bình thản như màu xanh của lá
Đường hẹn nay…lá vàng rơi ngập cả
Em xót xa bước nghiêng ngã bên đời.
Thu chưa tàn! mà nước mắt đầy vơi
Tình vụt mất không một lời chia biệt
Em nhặt viết những vần thơ tha thiết
Nhưng lá khô! đã khuyết nửa mất rồi.
KỶ NIỆM MỘT THỜI YÊU
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Ai gieo nhớ chi bàng hoàng đến thế?
Kiếp hồng nhan câu thề vương dâu bể
Nên đôi mình không thể trọn đời nhau.
Đời em mang bao đau đớn thương sầu
Duyên không trọn trước sau đều gãy đổ
Bao nhiêu năm đường vào yêu gian khổ
Trái ngang tình muốn đào hố chôn thân.
Nửa đường đời lận đận chốn phù vân
Tình yêu đến nhiều lần nhưng cũng vỡ
Bởi chữ duyên… hửng hờ không có nợ
Gối chăn buồn dang dở để sầu thương.
Tình chia hai mỗi hướng kẻ một đường
Nhưng tim nhỏ còn vấn vương chút nhớ
Đành gắng quên những dòng thơ tình lỡ
Hương phấn cùng hơi thở! một thời yêu.