Những bài thơ đứt từng đoạn ruột khi vợ chồng chia tay

MƯỜI HAI BẾN NƯỚC

Anh bình tĩnh dừng tay mà suy nghĩ
Em nửa đời chỉ lo lắng chồng con
Phận làm dâu luôn hiếu thảo vẹn tròn
Luôn chu đáo từng bữa ăn, giấc ngủ.

Anh rỗi việc chỉ bạc, bài, bia rượu
Sức thanh niên làm chưa đủ miệng ăn
Anh biết nhà hoàn cảnh rất khó khăn
Bao nhiêu việc nhọc nhằn mình em gánh.

Em cố gắng chưa một lần tị nạnh
Mong gia đình được hạnh phúc ấm êm
Nén vào tim những chua xót, nỗi niềm
Anh vui vẻ… cả thâu đêm suốt sáng.

Khổ thế nào bản thân mình cũng ráng
Không một lời than vãn với người thân
Chỉ khuyên anh ý thức việc nào cần
Không để tâm biết bao lần đánh vợ.

Có nhiều đêm ôm tủi buồn nức nở
Sợ mẹ buồn cố nuốt lệ vào trong
Với bạn bè vẫn mang tiếng có chồng
Đêm hiu hắt bởi phòng không gối chiếc.

Vì gia đình em nhận phần thua thiệt
Anh vô tâm nên đâu biết em đau
Ôm con thơ nuốt cay đắng, nghẹn ngào
Nghĩ tình nhau không một lời oán trách.

Tự nhủ lòng đây chính là thử thách
Cố gắng lên sẽ có cách vượt qua
Hãy bình tâm suy nghĩ lại anh à
Để con trẻ được có cha lẫn mẹ.

LI HÔN

Kính thưa tòa tôi quyết định ly hôn
Vì sao ư ? vì chôn tình huyệt mộ
Tình đã chết sống với nhau thêm khổ
Đọa tâm hồn bởi hố cách nghĩ suy

Tôi chẳng chê không nghĩ sẽ khinh khi
Hay ghét bỏ chỉ vì người nghèo khó
Tôi vẫn biết tình yêu luôn bỏ nhỏ
Thật dịu dàng cho tỏ tấm lòng nhau

Nhưng thưa tòa ông bà ta có câu
Ly đã vỡ , tình đầu phai hương sắc
Có cố sống với nhau tình cũng đắng
Chứ ngọt ngào sâu lắng có được đâu

Ký ức mà sao có thể phai màu
Tình bội bạc bên nhau làm chi nữa
Muốn chèo chống gia đình để giữ lửa
Con có cha muôn thuở vẫn tốt hơn

Nào ai hiểu cho rằng nỗi cô đơn
Thấm da thịt chập chờn khi đêm xuống
Người bên cạnh…trời ơi…không cùng hướng
Nghoảnh mặt rồi…khổ, sướng…một mình tôi

Sống làm gì như bà mẹ đơn côi
Tất tần tật bể đời đều ôm trọn
Đôi lúc nghĩ xòe bàn tay bao ngón
Mà vết hằn rơm rớm máu thời gian

Thưa quý tòa tôi chấp nhận lỡ làng
Duyên đã hết cũng đành thôi chia cách
Tôi vẫn biết thiệt thòi con hờn trách
Nhưng một lần thử thách cuộc đời thôi

Lớn lên rồi con cũng hiểu cho tôi
Khi hạnh phúc xa rời bàn tay níu
Những ngọt ngào ngày xưa chẳng xoa dịu
Vết nứt lòng…nhỏ xíu…nhưng rất đau.

6. MÌNH CHIA TAY THÔI

Anh đấy à! Sao lại trở về đây ?
Bao tháng ngày bỏ vợ con đi suốt
Tôi ở nhà quặn đau từng khúc ruột
Phận lại nghèo, rau cháo mẹ con ăn

Những ngày mưa nhà dột thiếu chỗ nằm
Bởi thiếu bàn tay đàn ông sửa chữa
Cứ ngỡ rằng anh đi một vài bữa
Nào không ngờ cho đến tận hôm nay

Lấy chồng về tưởng hạnh phúc đong đầy
Gia đình ấm êm cùng nhau chia sẻ
Thật ra thì được vài hôm vui vẻ
Say rượu về lại chửi vợ đánh con

Người như tôi còn trẻ, giờ héo mòn
Nhiều lúc nghĩ không còn nghị lực sống
Khốn nạn cái thân, đời có ai giống
Thật vô duyên một kẻ bị phụ tình

Ai cũng bảo là vợ đẹp con xinh
Thì gia đình sẽ luôn luôn hạnh phúc
Đêm không ngủ một mình nằm thấy nhục
Cũng là người sao chẳng giống người ta

Bỏ vợ con anh theo mụ đàn bà
Một kẻ thứ ba làm nhau đau khổ
Hãy đi đi đây không còn bến đỗ
Về với người ta bỏ lại mặc mình tôi
Giờ còn gì ? Thật sự mất nhau rồi !

7. TÌNH TÀN

Rồi cuối cùng cũng chẳng níu được nhau
Tình đã cạn chuỗi ngày sầu đăng đẳng
Mình chẳng lẽ hoài sống trong im lặng
Chung mái nhà mà khoảng vắng không tên

Tình chúng ta không giữ được lâu bền
Bởi nghĩa cạn đã làm nên duyên lỗi
Hay tại bởi Nguyệt kia làm tơ rối
Đan sợi tình này quá vội mong manh

Bến thuyền quyên sóng va đập chòng chành
Tay lái mỏi buông bỏ nhanh giải thoát
Xưa nồng ấm mà nay hoài lạnh nhạt
Men ái tình giờ chua chát đắng cay

Trước quan tòa mình dứt khoát chia tay
Trút bỏ hết những tháng ngày chịu đựng
Và Trút bỏ những tính toan sỏi cứng
Vấp một lần gượng dậy vững bước đi

Những yêu thương giờ còn sót lại gì
Còn vết cứa đã hằn ghi đáy dạ
Còn vết sẹo đã chai lì như đá
Còn tâm hồn đã rệu rã gỗ trơ

Bước vào yêu ai học được chữ ngờ
Ai biết được sợi tơ chùng hay thẳng
Ai cũng muốn mặt biển xanh phẳng lặng
Mãi yên bình mà chẳng gợn sóng to

Giờ chúng ta mỗi đứa một con đò
Không hờn trách …chẳng phải lo va chạm
Những ký ức xóa dần trong tâm khảm
Giữ làm gì làn mây xám hư vô.

8. ĐAU KHỔ CUỘC TÌNH

Em buông rồi chẳng níu giữ làm chi
Lòng khắc khoải xuân thì nay ngang trái
Hãy mạnh mẽ lên xin đừng có ngại
Nỗi sầu này vương mãi cảnh chia ly

Xa nhau rồi nhung nhớ có được gì
Hay chỉ để ôm ghì niềm đau đớn
Tình chúng mình yêu nhau không đủ lớn
Nên tháng ngày gom trọn những sầu thương

Tưởng chúng mình đi hết cuối con đường
Ai có biết nửa đường chia hai lối
Để đêm về khóc thầm trong mỗi tối
Rồi âm thầm ôm nỗi nhớ sầu đong

Sống bên anh bao năm gọi là chồng
Thuyền mất lái anh về vui bến mới
Em phận thuyền quyên ở nhà trông đợi
Anh vô tình cứ vợi vợi mãi xa

Vui bên người ôm cuộc sống xa hoa
Buồm căng gió vượt đại dương chẳng ngại
Vẫn biết tình anh yêu trong ngang trái
Những vui đùa vụng dại chút mà thôi

Có ai ngờ nay nghịch cảnh ngăn đôi
Tình chồng vợ phai phôi đường hai lối
Em rất thương con khóc thầm bực bội
Ôm lỗi lầm anh đánh đổi tình thân!

Vui bên người không một chút phân vân
Con thơ dại vẫn đang cần anh lắm
Anh bước đi khi tình ta đang thắm
Mặc vợ con mang nặng những sầu đau

Từ bây giờ ta sẽ mãi mất nhau
Tình chồng vợ không con mơ nghĩa nặng
Hai đứa con anh cũng đành vứt quẳng
Tuổi thiếu thời đã vắng bóng người cha!.

9. TA CHẲNG CÒN NHAU

Từ nay chẳng còn chung bước bên nhau
Đường duyên phận chúng ta giờ chấm dứt
Anh chỉ dằn lòng gửi em đôi câu chúc
Nửa đời sau sống hạnh phúc thật nhiều

Đừng bận lòng hiểu nhau được bao nhiêu
Đường em bước nếu gập ghềnh sỏi đá
Hãy đứng dậy hiên ngang và mạnh mẽ
Bởi không anh che chở cạnh nữa rồi

Đừng lắng lo anh sẽ sống đơn côi
Trời ắt hẳn công bằng cho tất cả
Sẽ gửi về cho ta thêm một nửa
Để yêu thương chia sẻ lúc muộn phiền

Ta gần nhau ngắn ngủi một đoạn đường
Lúc hạnh phúc ta vẫn thường quên bẳn
Lúc xa cách thấy lòng nhiều ân hận
Không yêu thương trọn vẹn một mối tình

Đường vợi xa giờ độc bước một mình
Anh và em chẳng chung hình chung bóng
Anh xa lắc mỗi khi em buồn khóc
Em vui cười anh thôi hết sẻ chia

Từ bây giờ người bên cạnh sớm khuya
Là người khác mong rằng em trân trọng
Hãy bước tiếp đoạn đường em ước muốn
Vì từ nay ta vĩnh viễn chẳng còn
Cạnh bên nhau chia sẻ những yêu thương …

10. CẠN DUYÊN

Mình chung nhà nhưng cửa đóng, cài then
Căn phòng vắng, chẳng ấm êm như trước
Con đường tình giờ mạnh ai nấy bước
Cứ nhạt nhòa như mưa trước thềm hoang !

Phòng khách xưa vốn rộng rãi thênh thang
Nay ngột ngạt, tường loang màu u uất
Chiếc cầu thang cũng trở nên quá chật
Bước chân đi không thật, dẫu quen rồi !

Tại vì đâu nên cuộc sống nổi trôi
Hồn lạc lõng, bờ môi không thắm đỏ
Đường cỏ mọc chẳng khang trang đầu ngõ
Hoa nghẹn ngào khi nắng tỏ ban mai !

Căn nhà xưa bao kỉ niệm đan cài
Đừng níu ghì chỉ phí hoài tuổi trẻ
Tiếng yêu xưa nay ngập chìm dâu bể
Cạn duyên rồi , cứ thế bước qua nhau !